Ngày 9/6/2015, sau khi kết thúc quản chế 5 ngày, tôi mới được ủy ban phường mời lên để trao quyết định về kết thúc quản chế. Đúng ra họ phải giao cho tôi quyết định quản chế trong ngày 4/6. Sự kéo dài này chắc chắn không phải tình cờ, ngẫu nhiên hay do sự quan liêu hành chính lâu nay của hệ thống chính trị, quản lý nhà nước của đảng CSVN.

Trước đó, đúng sáng ngày 4/6, ngày hết hạn quản chế, tôi được Gởi an ninh, cảnh sát khu vực mời đi uống cà phê qua điện thoại với giọng thân tình. Tôi nhận lời và qua quán cà phê ngay cạnh nhà, Gởi đã chờ ở đó. Vì không có nhiều thời gian tôi hỏi luôn: có chuyện gì không em? Gởi trả lời: không, em chỉ muốn mời anh cà phê thôi, lâu ngày em muốn được uống cà phê với anh! Sau đó, Gởi mới bộc lộ bản chất thực của cuộc gặp. Gởi lấp lửng, không biết hôm nay họ có đưa quyết định kết thúc quản chế cho anh không?! Vừa rồi anh không ra phường làm kiểm điểm hàng tháng, đã có 5 giấy phạt hành chính. Theo em anh nên viết cái giấy cam kết và xin … các cấp về việc này để họ xem xét thì mới ổn! Tôi nghĩ bụng, thì ra bạn ấy có nhiệm vụ thuyết phục tôi để tôi viết giấy cam kết và xin cho, để họ tiếp tục trói chân trói tay tôi bằng công cụ pháp luật trong tay họ đây. Tệ thật! Tôi nói, tôi không viết giấy cầu xin gì hết. Thích thì cứ tiếp tục gia hạn quản chế, mà muốn vậy thì sẽ phải đưa tôi ra tòa mà xử tiếp. Tôi đang đòi minh oan, minh oan cho tôi còn chưa xong, giỏi thì cứ tiếp tục bắt tôi đi !

Buổi cà phê kết thúc vì tôi có việc. Từ ngày 5/5/2015, tôi đã tự nhiên, đàng hoàng ra khỏi phường, tham quan các nơi trong thành phố, mà không thèm phải làm giấy xin phép như trước, khi tôi có việc gia đình quan trọng. Vì theo bản án, thời gian quản chế đã kết thúc, chính họ đang làm sai, có lỗi với tôi và phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Nhưng tôi đi đâu cũng có các cậu an ninh bám sát. Có lúc tôi còn mời các cậu ấy ngồi uống nước, nói chuyện thân tình. Chiều 8/5, Gởi còn tìm cách điện thoại cho tôi một lần nữa, mời uống cà phê, nhưng tôi từ chối. Đến cuối giờ chiều 8/5 tôi mới được gửi giấy mời lên phường cho buổi họp này, mà không nói rõ lý do.

Thành phần buổi họp hôm nay có hơi khác. Ngoài Huyền phó chủ tịch, chú Cây cán bộ về hưu bí thư chi bộ khu phố, Thắng nhân viên tư pháp phường, Gởi an ninh – cảnh sát khu vực, hai an ninh quận 1, một an ninh thành phố, “người đẹp Bình Dương” Huyền – chủ tịch mặt trận tổ quốc phường, có thêm 2 công an quận 1 về thi hành án xuống công bố quyết định kết thúc quản chế và chú Mạnh sỹ quan công an cao cấp về hưu.

Em Huyền phó chủ tịch phường khai mạc cuộc họp nói đại ý như sau. Hôm nay chúng tôi tổ chức cuộc họp này để làm thủ tục về thời hạn quản chế đối với anh. Thời gian vừa rồi anh đã có 5 quyết định vi phạm quản chế không ra kiểm điểm hàng tháng ở địa phương. Chúng tôi biết anh không đồng ý về các quyết định này, nhưng thời hiệu của khiếu nại các quyết định này đã hết. Do đó, anh phải chấp hành các quyết định đó. Sau đó, Huyền còn nói thêm một số việc khác nữa.

Tới phần mình, sau khi nhắc lại đây là 1 vụ án oan sai, tôi sẽ đòi minh oan đến cùng, tôi trả lời, tập trung vào các quyết định mà họ đã ra. Tôi nói, đó là các quyết định sai trái trong thời gian tôi bị quản chế. Tôi giải thích lại như hai lần gặp trước lý do vì sao họ đã sai. Do đó, tôi không chấp nhận các quyết định này. Tôi biết rõ vấn đề thời hiệu trong việc khiếu nại các quyết định hành chính. Nhưng tôi còn biết rằng, về tố cáo thì không có thời hiệu, oan sai không có thời hiệu. Tôi rất lịch sự để cho họ tự ý thức rằng đã sai trái mà thay đổi. Tôi còn “treo” lại đó, bất cứ khi nào tôi có thể tiếp được. Tôi yêu cầu họ rút lại các quyết định sai trái. Nhưng tôi cũng hiểu rằng, cơ chế hiện nay nếu ra quyết định sai, rút lại thì một loạt người liên quan phải chịu trách nhiệm. Chính vì vậy, lâu nay đã phát sinh ra rất nhiều oan sai, làm sai thì lại cố chứng minh là đúng. Như vậy là độc ác, như vậy là tàn nhẫn với những người vô tội. Nhiều vụ án oan sai trong thời gian qua đã bị lộ như vụ ông Nguyễn Thanh Chấn. Đặc biệt, tôi nói, với hành vi phản đối và không ra ủy ban nhân dân phường trong các buổi kiểm điểm quản chế hàng tháng vì họ đã làm sai, tôi còn muốn cho họ những bài học. Tôi chính là người thầy của họ đấy!!

Không khí chợt im lặng, không có một tiếng phản đối nào.

Như được sắp xếp từ trước, “người đẹp Bình Dương” chỉ ngồi từ xa, thỉnh thoảng liếc mắt nhìn tôi, không nói gì. Nhưng chú Mạnh cựu sỹ quan an ninh cao cấp, người đã trực tiếp đến nhà tôi thuyết phục tôi ra phường trong những tháng qua cất lời: Chú ca ngợi công ơn của đảng CSVN và nhà nước VN hiện nay, nói như thế là tốt rồi, tuy vẫn còn phải tiếp tục. Vừa rồi đảng và nhà nước cũng đã có thừa nhận những sai lầm về tham nhũng, tiêu cực đó thôi. Nhưng làm gì cũng phải từ từ. Tôi đừng đi nhanh quá. Chú nói No-U là tổ chức phản động, chống phá chính quyền. Cái áo tôi đã mặc là sai, là chống phá nhà nước, áo đó đã in mà chưa xin phép. Tóm lại: Giọng của chú đầy tính chất bảo thủ. Cho rằng mọi thứ phải xin – cho. Mọi thứ phải nằm trong vòng kiểm soát như thời bao cấp cách đây mấy chục năm. Việt Nam có đặc thù riêng, khác với các nước, làm gì cũng phải từ từ, không vội vã. Và phải luôn nhớ đến công ơn trời biển của chủ tịch Hồ Chí Minh, của đảng CSVN?! Tôi là con gia đình cách mạng, gia đình cộng sản nên không được phủ nhận thành quả của cha mẹ ông bà, gia đình..v.v… và ..v.v…

Sau khi lắng nghe tiếp bên an ninh góp ý, tôi trả lời chú Mạnh: Hồi nãy khi chú phát biểu, cháu chợt mỉm cười, chú biết tại sao không?! Bởi vì, cháu nhận ra rằng, chính chú, chính những người bảo thủ như chú, đang níu kéo, kìm hãm sự phát triển của đất nước. Những người bảo thủ như chú đang nhân danh bảo vệ thành quả của đảng CSVN, của đất nước để kìm hãm sự phát triển đất nước. Kìm hãm những lực lượng tiến bộ, cấp tiến, như các bạn trẻ đang có mặt ở đây. Đó chính là các bạn trẻ trong chính quyền, trong cơ quan công an, an ninh… Tôi nhìn thấy những ánh mắt đồng tình từ các bạn trẻ ngồi trong phòng. Khi đó, chú Mạnh sững người lại. Tôi tiếp, nhưng cháu rất hiểu và thông cảm với chú. Vì cháu coi chú như người thân trong gia đình cháu, cha cháu cũng tầm tuổi chú, cha cháu cũng đã từng như chú. Cháu coi chú như cha cháu vậy thôi. Rồi tôi nắm tay ông, ôm lấy ông thân tình, trìu mến như ông chính là cha mình. Ông đang ngồi ngay bên cạnh tôi.

Không khí chợt căng lên, vì có vẻ như chú Mạnh là người cao cấp nhất trong phòng mà cả phòng phải nể sợ, tuy chú đã về hưu, và có lẽ ông đã làm lãnh đạo cao cấp ngành an ninh, tình báo. Tuy nhiên, sau một hồi tranh luận thêm về việc Việt Nam chúng ta phải tôn trọng quyền con người, đó là chuẩn mực chung của loài người, của toàn thế giới. Cũng như chúng ta đừng dựa vào thành tích ảo của quá khứ để hài lòng, lấy cớ để kìm hãm sự phát triển của đất nước, của nhân dân. Và làm sao chúng ta phải vươn lên nhanh và bền vững phát triển đất nước trở thành giàu mạnh. Đồng thời làm bạn với tất cả thế giới trong tư thế người ngang hàng, là cường quốc chứ không phải lệ thuộc, nô lệ kiểu mới. Tôi đã vừa bảo vệ các lập luận của mình vừa chỉ ra cho thấy điểm chung của những người dân chủ với những người cộng sản và nhân dân. Tôi cũng cố tình tạo nên một không khí ôn hòa, cởi mở và vui vẻ, dẫn đến mọi người phải mở lòng cho đến cuối cuộc tranh luận.

Đến lúc đại diện công an quận về thi hành án phát biểu:

Chúng tôi ghi nhận những ý kiến góp ý của anh và về yêu cầu minh oan. Chúng tôi sẽ phản ánh việc này lên các cấp trên. Nhưng trước khi chúng tôi công bố quyết định cho anh về kết thúc quản chế chúng tôi xin nói như sau: Việc anh không chấp nhận thực hiện kiểm điểm quản chế qua 5 quyết định phạt hành chính là đã vi phạm luật thi hành án hình sự. Chúng tôi có thể tiếp tục truy tố anh ra tòa. Mặt khác, anh vẫn tiếp tục viết các bài viết chống đối, chúng tôi vẫn còn “treo” ở đó. Tuy nhiên, xem xét hoàn cảnh gia đình anh là gia đình cách mạng, cha mẹ cộng sản cống hiến rất nhiều nên chúng tôi vẫn kết thúc quản chế cho anh. Đề nghị anh trong thời gian tới nghiêm túc chấp hành luật pháp của nhà nước… không có những hành vi sai trái .v.v… và v.v…

Tôi phản đối nhẹ nhàng nhưng cương quyết. Tôi nói, anh đừng đe dọa tôi. Các anh đừng lấy chuyện ra 5 quyết định sai về quản chế, rồi lại thể hiện sự ban ơn cho tôi. Quên chuyện đó đi. Hơn nữa vụ án của tôi là vụ án oan. Tôi là người chỉ ra cái sai của đảng CSVN để họ sửa sai. Tôi là Kim Ngọc mới, lẽ ra phải tặng thưởng huân, huy chương cho tôi, chứ không phải giam giữ, tù đày. Sắp tới chắc chắn các cấp phải xin lỗi và bồi thường cho tôi. Tôi tuyên bố từ nay trở đi, các anh các chị đừng làm gì sai nữa. Chuyện cũ tôi có thể xem xét bỏ qua. Nhưng kể từ nay, từ cấp cao nhất ở trung ương đến cấp thấp nhất tại địa phương nếu làm bất cứ việc gì sai tôi sẽ xử lý tới nơi. Đừng có đùa với tôi. Thời thế sắp thay đổi rồi, các anh các chị cần ý thức việc đó sớm thay đổi tư duy và hành động đi!

Tôi tiếp, sắp tới tôi sẽ vận động cho Việt Nam cải cách, thay đổi thể chế chính trị, có bầu cử, ứng cử tự do, dân chủ chức vụ tổng thống Việt Nam mới. Lúc đó, tôi sẽ ra ứng cử chức vụ tổng thống Việt Nam. Tôi tin tôi sẽ trúng cử. Và chính phủ mới từ tổng thống cho đến các cấp trong chính quyền là những người phục vụ nhân dân chứ không phải những người cai trị dân, hay lãnh đạo, cầm quyền như thời gian vừa qua. Tôi mong các anh chị, mọi người hãy ủng hộ tôi ngay từ bây giờ, tôi xin cảm ơn!

Thật lạ, lần này tôi không thấy sự phản đối, ngạc nhiên, hay nghi ngờ nào từ mọi người trong phòng. Mọi người có vẻ coi như tôi nói chuyện đó là đương nhiên, là điều sẽ trở thành sự thật! Không khí trong phòng khá vui, hồ hởi.

Chú Mạnh lại nói với tôi: Làm gì cũng phải từ từ. Đừng vội, chờ mọi người. Chú còn cười, nói thêm, anh Long cứ như diễn hề đấy nhỉ ?!

Bên thi hành án của quận 1 đã đưa quyết định kết thúc quản chế cho tôi một cách nghiêm túc, không dám coi thường. Họ cũng nói, là công chức chúng tôi không có ý đe dọa ai, mong anh đừng hiểu lầm. Tôi ngẫm nghĩ, như vậy cũng có thay đổi tư duy ít nhiều rồi đấy! Và nói với họ, anh nói vậy nhưng tôi có quyền cảm nhận đó chính là sự đe dọa. Sau đó, tôi ghi vào biên bản bàn giao quyết định quản chế về việc yêu cầu minh oan cho tôi.

Tới gần kết thúc, “người đẹp Bình Dương” mới lên tiếng: sắp tới chắc gặp lại anh Long khó lắm! Rồi em nhìn tôi dò hỏi?! Tôi cười, nháy mắt, muốn thì không khó, thỉnh thoảng anh em mình cà phê! Huyền phó chủ tịch cùng đồng thanh: cho em theo nhé!

Buổi bàn giao quyết định kết thúc quản chế chấm dứt trong không khí vui vẻ, cởi mở, chân tình. Tôi bắt tay từng người trước khi ra về. Thật đặc biệt là khi ra khỏi trụ sở phường, đứng bên cạnh chú Mạnh trước khi đi, chỉ có 2 chú cháu, chú nói với riêng tôi: Tôi tin là anh sẽ thành công, rồi bắt tay tôi rất chặt!

Phải chăng những người bảo thủ đã và đang níu kéo?! Nhưng, chắc các bạn cũng như tôi, chúng ta tin rằng họ đang và sẽ thay đổi, ủng hộ cho cái mới, cho tương lai tốt đẹp của dân tộc, của đất nước Việt Nam.

Hà Nội, ngày 09 tháng 07 năm 2015,

Lê Thăng Long – Lincoln Lê

Địa chỉ nhà riêng: 80 Nguyễn Thái Bình, quận 1, TP.HCM. ĐTDĐ: 0967375886. Email: thanglong67@gmail.com .

FB: www.facebook.com/lethanglong.ptcdvn . Blog: www.lethanglong.wordpress.com .

DSC02430

Sau khi kết thúc quản chế, ngày 20/6/2015, tôi đi vãng cảnh chùa Tản Viên, Đền Trung, Ba Vì, bên cạnh khu vực Đá Chông – Sơn Tây, Hà Nội.

Đăng trong bởi Lê Thăng Long | Bình luận về bài viết này

Ngày 2/6/2015 trước kết thúc quản chế 2 ngày, Ủy ban nhân dân phường đã mời tôi lên trình diện và kiểm điểm hàng tháng lần cuối.

Cô Huyền phó chủ tịch phường Nguyễn Thái Bình chủ trì buổi họp. Chú Cây bí thư chi bộ khu phố đã về hưu luôn có mặt. Bạn Gởi an ninh, cảnh sát khu vực. An ninh quận có 2 người. An ninh thành phố có 2 người. Đại diện tư pháp phường. Và trời, ôi, may quá có cả “người đẹp Bình Dương” Huyền – chủ tịch mặt trận tổ quốc phường. Cô ấy và tôi bốn mắt nhìn nhau trìu mến.

Lần này, tôi mang một hộp bánh lên mời mọi người cùng ăn, uống nước trà và chia sẻ. Cuộc họp mở đầu nhẹ nhàng, không như những lần trước trong năm 2014.

Sau khi tôi ghi vào bản kiểm điểm hàng tháng về quản chế việc yêu cầu phải minh oan cho tôi và các người bạn trong cùng vụ án chính trị, tôi đọc lên cho mọi người cùng nghe. Em Huyền phó chủ tịch phường tiếp theo. Huyền nói, việc oan sai của anh do cấp khác chịu trách nhiệm, chúng tôi chỉ quản lý về quản chế anh theo bản án có hiệu lực. Anh hãy làm đúng theo trình tự thủ tục đòi oan sai, minh oan. Lần nào anh cũng kêu oan, nhưng chúng tôi vẫn sẽ ghi vào biên bản cuộc họp. Tôi trả lời, tôi biết điều đó, tôi đã làm các thủ tục khiếu nại oan sai lên các cấp và tôi sẽ tiếp tục làm đến cùng. Tuy nhiên, tôi luôn ghi vào các văn bản để làm bằng chứng về sau, đồng thời cũng là cơ sở cho những công chức có trách nhiệm phải tự tìm hiểu, chủ động tìm hiểu oan sai của dân. Chứ các bạn công chức ăn lương của dân để làm gì?!

Tiếp đó, em phó chủ tịch tóm tắt về quá trình tôi quản chế 3 năm qua. Huyền nói, nếu không có gì thay đổi mấy ngày nữa hy vọng anh sẽ được kết thúc quản chế. Mong anh sẽ làm lại cuộc đời, lo cho gia đình, vợ và con thơ, cha già yếu. Anh có nguyện vọng gì cần giúp đỡ từ chúng tôi không?!

Tôi trả lời: Cảm ơn các bạn. Tôi đã bị cái án oan khiến sự nghiệp kinh doanh của tôi tan nát, gia đình hoảng loạn. (Má tôi bị biến chứng bệnh lại, đau bệnh nặng rồi qua đời. Vợ tôi bị ảnh hưởng công việc nặng nề và tác động tinh thần rất lớn. Hai con tôi tuy còn rất bé lúc tôi mới bị bắt 6 tuổi và 3 tuổi cũng bị tổn thương nặng về tinh thần đến nỗi cả hai cháu đã bị đau dạ dày một thời gian dài cùng với vợ tôi). Nhưng tôi không oán thù những người đã gây tội lỗi với tôi. Tôi hiểu rằng đó là do cơ chế, thể chế chính trị lạc hậu, lỗi thời, sai lầm. Tôi cũng thông cảm với Huyền và các bạn hiện nay đang buộc phải làm việc theo sức ép của cấp trên, của các cơ quan khác. Đó là do cả một quá trình lịch sử, hậu quả để lại của những người đi trước, trong đó có ba má, ông bà tôi. Đã đến lúc phải thay đổi điều này. Những gì tôi dấn thân cũng chính là để thay đổi những sai lầm trước đây đã, đang và sẽ gây tai họa cho nhiều người, cho đất nước.

Tôi tiếp, tôi là doanh nhân. Thất bại, trắng tay, thua lỗ là chuyện thường tình. Tôi sẽ tự làm lại được. Tôi không cần sự giúp đỡ của chính quyền địa phương. Tôi sẽ gây dựng lại và sẽ đóng góp từ thiện, công sức cho chính phường này và cộng đồng. Tôi chỉ yêu cầu các bạn, các cơ quan công quyền đừng tìm cách cản phá tôi trước mặt hoặc sau lưng những công việc làm ăn, kinh doanh, quan hệ, … của tôi như đã và đang làm trong thời gian qua…

Tới gần cuối, bên an ninh lật lại vấn đề tôi mặc chiếc áo No-U có dòng chữ: Xóa bỏ đường lưỡi bò, bảo vệ chủ quyền biển đảo Việt Nam. Họ cho rằng, No-U là một tổ chức phản động, không được phép hoạt động của nhà nước, tôi mặc áo như vậy là sai.

Tôi lập tức phản đối như sau: Chưa có một văn bản chính thức nào cho toàn dân biết No-U là tổ chức vi phạm pháp luật. No-U là tên của một câu lạc bộ bóng đá, tham gia biểu tình bảo vệ chủ quyền biển đảo. Về nguyên tắc của nhà nước pháp quyền, cũng như Thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đã tuyên bố đầu năm 2014: Nhân dân được quyền làm những gì luật pháp không cấm và công chức chỉ được làm những gì luật pháp cho phép. Mặt khác, khẩu hiệu trên áo là quá tốt, cho dù là ai, tổ chức nào làm điều tốt thì chúng ta đều hoan nghênh, ủng hộ. Việc ai, tổ chức nào nếu có làm điều gì sai, khác thì họ tự chịu trách nhiệm với hành vi sai trái của họ.

Tôi cũng dẫn chứng thêm, các nước như Mỹ, Nhật, Pháp, Trung Quốc, … đã từng là kẻ thù của chúng ta, nhưng khi họ cư xử tốt thì chúng ta vẫn là bạn thân thiết của họ. Các lãnh đạo của đảng và nhà nước Việt Nam vẫn bắt tay, vẫn ôm hôn họ đấy thôi. Biến thù thành bạn, thêm bạn bớt thù! Đó cũng chính là tinh thần: vừa hợp tác, vừa đấu tranh. Đó cũng chính là tinh thần không phủ định, loại bỏ nhau bằng được, mà các bên cần hợp tác với nhau trên những điểm chung, góp phần sửa sai cho nhau và tôn trọng sự khác biệt hợp tình, hợp lý của nhau. Hãy “BAO DUNG – YÊU THƯƠNG – TIN CẬY – KHÉP LẠI QUÁ KHỨ, HƯỚNG TỚI TƯƠNG LAI TỐT ĐẸP!”.

Lần này, như được phân công trước, “người đẹp Bình Dương” chủ tịch mặt trận tổ quốc phường tham gia góp ý, phản biện tôi là chưa gần gũi với quần chúng nhân dân. Chẳng hạn, tôi chưa tham gia các cuộc họp dân phố hay tham dự các cuộc quét đường phố trong phường. Và không thấy đưa các cháu nhỏ đi tham dự các hoạt động sinh hoạt hè của thiếu nhi trong phường. Tôi cười trả lời, thứ nhất tôi không thấy ai mời tôi hết. Có lẽ mọi người ngại tôi nói lên sự thật với nhân dân và vận động quần chúng về dân chủ, bảo vệ quyền con người nên không dám mời tôi. Thực ra trong thời gian qua tôi đã cư xử rất tế nhị và lịch sự với mọi người. Tôi đã để mọi người có thời gian sửa chữa sai lầm, tự biết sai mà sửa, tôi đã rất kìm nén chỉ yêu cầu sửa sai đối với tôi trong một phạm vi hạn chế. Nhưng sắp tới tôi sẽ cương quyết yêu cầu phải sửa sai. Thứ hai, sắp tới tôi sẵn sàng tham gia quét “rác”, không chỉ trong cái phường này mà trên cả cái đất nước này, các bạn yên tâm và sẽ được chứng kiến! Còn các con tôi, tôi chẳng biết gì về hoạt động trong phường, cũng chẳng thấy ai thông báo. Thật buồn, tôi chợt nghĩ, bây giờ thật khác hồi trước: Hồi tôi còn thiếu nhi hè đến thật sôi động và trong sáng, các phong trào sôi nổi. Bây giờ thui chột dần không còn như trước nữa, rất thiếu chỗ cho thiếu nhi vui chơi, sinh hoạt; các hoạt động thì nhàm chán.

Tôi tiếp lời, sắp tới tôi sẽ vận động cho Việt Nam có bầu cử, ứng cử tự do chức vụ tổng thống Việt Nam mới. Tôi tin là điều đó sẽ sớm trở thành sự thật. Tới lúc đó tôi sẽ ra ứng cử chức vụ tổng thống Việt Nam mới. Tôi tin tôi sẽ trúng cử. Và biết đâu khi đó các bạn sẽ trở thành cấp dưới của tôi trong công việc. Rất mong các bạn hãy ủng hộ tôi ngay từ bây giờ, tôi xin cảm ơn!

Bầu không khí trong phòng chợt thay đổi, người bất ngờ, kẻ ngạc nhiên, pha lẫn nghi ngờ, người cảm thấy thú vị trong ánh mắt. Có lẽ họ cảm nhận như tôi đang nửa đùa, nửa thật với mọi người, nhưng dù sao cũng khác lạ, bớt nhàm chán … Phải chăng họ thấy một niềm hy vọng mới lấp lánh đâu đây.

Em Huyền đột ngột liếc nhìn tôi một cái sắc như dao cạo. Em bĩu môi, chu cái miệng xinh xắn của “người đẹp Bình Dương” lên làu bàu: Híc, Tổng thống Việt Nam mới… oan gì mà oan … ?!

Mọi người cười òa! Đêm đó, tôi mãi không ngủ được, trăn trở rồi chìm vào giấc mộng đẹp vì ánh mắt và câu nói của “người đẹp Bình Dương”!

Buổi họp lần cuối về kiểm điểm quản chế của tôi đã diễn ra và kết thúc như vậy đó! Tôi sẽ kể tiếp cho các bạn buổi giao quyết định về kết thúc quản chế trong phần sau.

Hà Nội, 07/07/2015,

Lê Thăng Long – Lincoln Lê

DSC02521

Trong lúc chờ đợi phía đại sứ quán Hoa Kỳ nhận hoa chúc mừng ngày Độc lập 4/7/2015 từ nhân dân Việt Nam (2/7/2015).
At waiting time for 
U.S. Embassy in Hanoi receiving flowers from Vietnamese people to congratulate the Independence Day 4/7/2015 of US (2/7/2015).

Đăng trong bởi Lê Thăng Long | Bình luận về bài viết này

Vào một tối cuối tháng 5/2015, tôi được mời đến dự một buổi họp tại ủy ban nhân dân phường Nguyễn Thái Bình với đại diện nhân dân các khu phố trong phường, đại diện các ban ngành đoàn thể của phường và chính quyền địa phương. Trong một buổi họp có gần 100 người, nội dung kiểm điểm về quản chế của tôi là phần chính trong các nội dung khác của cuộc họp về an ninh trật tự của địa phương.

Chủ trì cuộc họp là chị Lưu Lê Bích Phượng – bí thư kiêm chủ tịch ủy ban nhân dân phường, hai bên là anh trưởng công an phường và cậu phó chủ tịch.

Đầu tiên, là báo cáo ngắn về kết quả an ninh trật tự của phường trong dịp kỷ niệm 30/4 & 1/5 2015. Sau đó, em Huyền – chủ tịch mặt trận tổ quốc phường lên báo cáo nhanh về tình hình công tác xã hội trong phường. Tôi thầm gọi em ấy là người đẹp Bình Dương. Huyền từ Bình Dương lên Sài Gòn lập nghiệp, và có vẻ đẹp khỏe mạnh nhưng hấp dẫn của người vùng gần Sài Gòn, với dáng dậm đà xen lẫn chất miền Tây và miền Đông Nam Bộ. Đã lâu chưa gặp lại khi không lên phường trình diện quản chế nên tôi vui mừng khi thấy em. Tôi bỗng chốc thả hồn mơ mộng được cùng em đi làm công tác xã hội trong phường, giống như hồi đó, khi tôi còn trẻ trai đầy nhiệt huyết với trái tim lầm lỗi để trên đầu!

Phần chính của cuộc họp là kiểm điểm tôi về thời gian quản chế ở địa phương. Cậu Thắng chuyên viên tư pháp phường lên đọc báo cáo về quá trình chấp hành án quản chế của tôi tại địa phương 3 năm qua. Báo cáo nói rằng tôi đã có 7 cái giấy phạt vi phạm hành chính. Trong đó 2 cái đi ra khỏi khu vực quản chế không phép. Và 5 cái vì tôi không chấp hành việc lên ủy ban phường trình diện quản chế. Sau đó, báo cáo nói rằng tôi đã tiếp tục viết các bài viết chống đối đảng và chính quyền như: Ai sẽ ủng hộ tôi trở thành Pu Tin Việt Nam, Bức tâm thư gửi tổng bí thư, Bức tâm thư gửi nhân dân Hoa Kỳ, … Và nói rằng tôi còn muốn làm tổng thống Việt Nam ! Báo cáo lại nói tôi mặc chiếc áo có dòng chữ của No-U, một tổ chức phản động, chống phá chính quyền Việt Nam. v.v… và v.v…

Ngay sau phần báo cáo, là phần góp ý của đại diện các ban ngành đoàn thể và chính quyền địa phương. Không khí chợt căng thẳng, đầy vẻ “đấu tố” kiểu cộng sản! Đa số các ý kiến nghiễm nhiên cho rằng tôi là kẻ phản động đã có án, những điều trong báo cáo là đúng. Nhiều ý kiến khuyên bảo tôi là đừng chống phá, chống đối. Một vài bác lớn tuổi về hưu còn lập luận ca ngợi công ơn của đảng CSVN, của chủ tịch Hồ Chí Minh, … rằng nhờ đó mới có đất nước thống nhất ngày nay, hiện nay đã có nhiều đổi mới, thành quả tiến bộ … như thế là tốt rồi ?!

Tôi kiên nhẫn ngồi nghe chờ đến lượt mình có ý kiến, thầm nghĩ: đúng là một sự sắp đặt hoàn hảo! Khi tới phần mình, tôi nói thẳng: trước tiên là tôi không có tội mà là có công đối với đất nước, nhân dân Việt Nam. Tôi yêu cầu được minh oan và tôi tiếp tục làm việc này đến cùng. Ngay lập tức, Bích Phượng – chủ tịch ủy ban cắt lời tôi, đề nghị tôi chỉ có ý kiến về quản chế. Họ chỉ thực thi bản án có sẵn. Họ là cấp địa phương không liên quan đến việc oan sai. Đó là trách nhiệm của cấp khác và tôi phải thực hiện theo đúng thủ tục khiếu nại về oan sai. Biết rằng đây là trò vớ vẩn của họ nên tôi tiếp tục: Tôi không chống đối, chống phá, lật đổ. Tôi chỉ chống cái sai của đảng CSVN và nhà nước VN. Tôi là con em ruột thịt của một gia đình cộng sản nòi, tôi yêu thương gia đình, cha mẹ, ông bà và muốn sửa cái sai của tiền nhân. Mục tiêu là sớm đưa Việt Nam trở thành giàu mạnh, dân chủ, công bằng, văn minh thực sự. Đảng và nhà nước sai như chủ tịch nước Trương Tấn Sang nói về bầy sâu tập thể, tổng bí thư Nguyễn Phú Trọng nói đi đâu cũng gặp tham nhũng! Chẳng lẽ để tham nhũng hoành hành, phải chăng người chỉ ra cái sai để sửa, chỉ ra con đường đúng để đi là có tội?! Tôi muốn đảng và nhà nước Việt Nam sớm minh oan cho tôi như đã từng minh oan cho ông Nguyễn Kim Ngọc cựu bí thư tỉnh ủy tỉnh Vĩnh Phúc trước đây.

Về các giấy phạt, tôi không đồng ý. Trước tiên đó là tôi phản kháng hành vi sai trái của công chức chính quyền địa phương về chiếc áo của No-U. Hành vi của cô Huyền phó chủ tịch ủy ban nhân dân phường và các cậu an ninh bắt tôi cởi bỏ chiếc áo với thái độ xấc xược, cưỡng ép mới chính là sai trái. No-U và chiếc áo in hình dòng chữ “Xóa đường lưỡi bò, bảo vệ chủ quyền biển đảo Việt Nam” không có gì sai. Tôi chưa nhận được thông báo nào cho rằng No-U là tổ chức ngoài vòng pháp luật. Tôi chỉ nhận được thông điệp của quốc hội cuối 2013 và của thủ tướng Nguyễn Tấn Dũng đầu năm 2014 rằng: phải tôn trọng quyền con người, nhân dân được làm những gì luật pháp không cấm và công chức chỉ được làm những gì luật pháp cho phép. Mặt khác, tôi đã bị tai nạn, bị đau ốm trong một thời gian dài mà công chức chính quyền không thèm đếm xỉa, thăm hỏi, cứ thế viết giấy phạt. Phải chăng họ là quan chức, phải chăng họ đang cai trị chứ không phải phục vụ nhân dân – những người đang đóng thuế, trả tiền nuôi họ?!

Tôi yêu cầu bảo vệ quyền con người, quyền được nói của tôi. Nhưng tôi rất cầu thị, và lắng nghe tất cả những góp ý, nếu tôi có gì sai, tôi sẵn sàng nhận lỗi và sửa sai ngay khi có ai đó chứng minh và chỉ ra được cho thấy tôi sai ở đâu?!

Buổi họp kéo dài thêm một hồi và kết thúc. Không khí căng thẳng ban đầu sau đó đã được giảm đi rất nhiều và chuyển thành thú vị, ngạc nhiên có phần vui vẻ. Trong lúc chờ cậu thư ký in biên bản buổi họp, tôi đến gặp từng người trong phòng bắt tay chân tình, thiện chí. Tôi chợt nghe ai đó nói thầm vào người bên cạnh rằng: nếu anh Long ứng cử tổng thống tôi sẽ bầu cho anh ấy! Rất tiếc là tôi không ghi âm được câu này vì ngay từ đầu buổi họp ban tổ chức đã tuyên bố là: không được ghi âm, quay phim, chụp hình!

Buổi làm việc kết thúc trong không khí khá vui vẻ của nhiều người, khác với khi mở đầu. Tôi đứng lên bắt tay và nở nụ cười hợp tác với Bích Phượng, bạn trưởng công an phường và em Huyền – người đẹp Bình Dương. Tí nữa tôi định ôm hôn họ, nhưng sợ hiểu lầm nên lại thôi ! !

Tôi sẽ kể cho các bạn về hai buổi làm việc tiếp theo trước khi kết thúc quản chế trong phần sau.

Hà Nội, 01/07/2015,

Doanh nhân, chí sĩ yêu nước Lê Thăng Long – Lincoln Lê.

Trưởng ban vận động tổ chức Hội nghị Diên hồng Việt Nam mới.

Địa chỉ nhà riêng: 80 Nguyễn Thái Bình, quận 1, TP.HCM.

Email: thanglong67@gmail.com . FB: www.facebook.com/lethanglong.ptcdvn ,

Blog: www.lethanglong.wordpress.com . ĐTDĐ: 0967375886.

https://www.youtube.com/watch?v=_H-KE81nHpA

(YouTube: Việt Vision phỏng vấn Lê Thăng Long)

180620151689

Bức hình này chụp tại Hà Nội 18/6/2015 sau khi tôi hết hạn quản chế. Chiếc áo No-U nghệ sỹ yêu nước Tạ Trí Hải luôn mặc cũng chính là chiếc áo tôi đã mặc nhưng khác màu.

Đăng trong bởi Lê Thăng Long | Bình luận về bài viết này